Monthly Archives: Tháng Chín 2014

TRUYỆN THẬT NGẮN (kì I)

Nguyễn Bích Sơn

Con_mat

MẸ TÔI .
Từ ngày định cư ở Mỹ , Tôi có về VN vài lần thăm gia đình , nhưng chưa bao giờ về thăm vào dịp Tết . Năm 2012 định về thăm Má ( Ba đã mất ) ăn cái Tết quê hương cùng Người , sau bao nhiêu năm xa xứ .. Nhưng không kịp rồi , Má đã bỏ Tôi ra đi … Má ơi !!!
Không còn Ba Má … Không có anh chị em … Có lẻ con sẽ mất luôn mùa Xuân nơi quê nhà .

NGẬM NGÙI .
Cùng học một lớp với nhau thời Trung học , rồi đường đời mỗi đứa mỗi nơi .
Biệt tăm từ dạo đó … Tình cờ Anh thấy tên tôi trên mạng , email hỏi thăm có phải người xưa ? … Anh tâm sự : thuở đó yêu Em mà không dám nói vì Anh khoác áo nhà binh , trai thời loạn … Gặp Em ở Pleiku ( Tôi dạy Kontum) định nói ,nhưng không nói vì sợ Em thành quả phụ …

CHỒNG TÔI .
Do căn bệnh nên nhiều đêm Anh trăn trở không ngủ được , Tôi cũng thức theo Anh … Có đêm Tôi vờ ngủ , thấy Anh lấy mền đắp lên người Tôi … Tôi quay mặt dấu đi giọt nước mắt đang lăn trên má …

NGƯỜI YÊU DẤU !
Hai đứa yêu nhau … Anh gặp ” trở ngại ” đành nói lời chia tay …
Mấy mươi năm sau gặp nhau trên mạng … Biết Anh lâm trọng bệnh , không kịp thăm lần cuối , Anh từ bỏ cỏi đời , ra đi trong nuối tiếc vì Anh chưa hoàn thành những điều Anh muốn …
Anh nói : “… Em hãy sống hết những ngày của đời em
Anh cũng gắng sống hết những ngày của đời anh
Mỗi chúng ta đều có một thân phận cho riêng mình
Rất đổi Cô đơn … ”

BẠN GIÀ .
Là bạn học thời Trung học , nhà cùng chung đường Gia Long , thân phận nghiệt ngã giống nhau cho cuộc chiến tranh này : hai chúng tôi đều trở nên tàn phế( tàn chứ không phế ) , nhưng bù lại chúng tôi thật hạnh phúc viên mãn bên cạnh người bạn đời … Quyền ơi ! Chúng mình thật hiểu nhau …

Houston TX 2014

31 bình luận

Filed under Nguyễn Bích Sơn, Tác Giả, Truyện Ngắn

BÍ QUYẾT TRẺ MÃI KHÔNG GIÀ…

Thế Ngọc

Dù năm tháng qua đi nhưng ai cũng mong tuổi xuân vẫn luôn ở lại, Còn gì thích thú bằng các bậc lão niên thuộc lứa tuổi U50, 60,70…lúc nào cũng thấy mình trẻ trung, tràn đầy sinh lực. Vậy bạn đã biết bí quyết ấy chưa?

U 20

U20

Bạn đang ở lứa tuổi đôi mươi,trẻ là điều khỏi bàn cãi. Nhưng rồi sau đó bạn bắt đầu già đi nhanh chóng. Để thắng lại tuổi già đến sớm, bạn hãy lao đầu vào học tập, năm sáu năm đại học chẳng hạn. Việc học tập vừa mở ra cho bạn chân trời kiến thức mới, vừa  giúp các nơron thần kinh hoạt động liên tục sẽ mang lại nhiều điều kì diệu cho cơ thể con người như là liều thuốc bổ làm trẻ lại tâm hồn. Việc học tập sẽ giữ bạn ở lại trong những đóa hoa hồng của tuổi trẻ và bạn sẽ trở thành một chuyên viên Trẻ. Tiếp tục đọc

64 bình luận

Filed under Tác Giả, Thế Ngọc, Tiểu luận

Đêm Thu nhớ người

Trầm Tưởng- NCM

thu_nho_nguoi

Ngày tháng quên tên
Lòng đau se thắt
Mắt môi khô vênh
Nụ cười héo hắt.
*
Sầu trôi lênh đênh
Lệ rơi thâu đêm
Lặng im thánh thót
Từng giọt buồn tênh.
*
Ngoài vườn hoa xinh
Gió lay cành biếc
Trăng thu lung linh
Ôi! Sao nhớ tiếc!
*
Mắt em long lanh
Ngời trong đêm thanh
Hồ thu gợn sóng
Đời ta trôi nhanh
*
Khi em bên ta
Nỗi buồn khuất xa
Lúc em đi mất
Đau khổ hát ca
*
Xa rồi ngày mơ
Hình bóng người thơ
Em ơi có biết
Ta vẫn yêu, chờ ?

∞∞∞

47 bình luận

Filed under Tác Giả, Thơ, Trầm Tưởng- NCM

Con gái rượu

Vũ Thế Thành

 

con-gai-ruouNhư con hổ già trong gánh xiếc bỗng nhiên nhớ rừng, người già thường cô đơn, dễ tủi. Họ cần sự cảm thông và chia sẻ, mỏng manh trước những bất cần. Tiện nghi vật chất hờ hững. Thế giới tâm linh trở nên gần gũi hơn…

Vũ Thế Thành (tuyển tập “Những thằng già nhớ mẹ”)

 

Tôi gặp cha con họ trong một quán phở gần nhà thờ Ba Chuông, hồi năm 80 hay 81 gì đó.

Tối đó trời mưa. Đi chơi về khuya, tôi táp vào quá phở. Quán vắng khách, chỉ có 2 người: ông già và cô gái. Họ đang uống rượu, thủ thỉ nói chuyện. Hơi lạ!
Tô phở đã kết thúc mà mưa chưa dứt. Sàigòn mưa tháng bảy nhì nhằng bất kể lúc nào, tối khuya hay nửa đêm về sáng cũng chẳng chừa.Con gai ruou

“Chú em qua đây làm một ly cho ấm bụng”, ông già nâng ly nói vói qua. Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Mưa rả rích thế này, đang thèm rượu, mà uống một mình, cay ai chịu nổi. Không khách sáo, tôi bước qua bàn ông và cạn ly. Tiếp tục đọc

8 bình luận

Filed under Tác Giả, Truyện Ngắn, Vũ Thế Thành

TAU CHƯỞI

Chui

Trong văn học, có những tác phẩm hay nhưng nếu chúng ta không đọc được thì cũng chả sao cả; nhưng có những tác phẩm khác, nếu không đọc thì lại là một mất mát rất đáng tiếc. Bài “Tau chưởi” của Trần Vàng Sao thuộc loại đó. Nghĩ vậy, cho nên, dù biết mấy ngày vừa qua đã có nhiều bạn đăng bài thơ ấy trên trang facebook, tôi cũng muốn đăng lại để một số bạn, vì lý do nào đó, chưa đọc, có thể đọc được. Với tôi, đây là một bài thơ có ý nghĩa khá đặc biệt:
Thứ nhất, không chừng đó là bài thơ chửi đặc sắc nhất trong văn học Việt Nam. Cho đến nay, hầu hết những bài văn chửi (chủ yếu là chửi mất gà) đều thuộc về văn học dân gian. Trong văn học viết, chúng thuộc hai loại: hoặc giai thoại (của Hồ Xuân Hương và Cao Bá Quát) hoặc chỉ là những tiếng chửi bóng gió nhẹ nhàng (như một số bài của Nguyễn Khuyến, Tú Xương, Phan Văn Trị, v.v…) Bài “Tau chưởi” của Trần Vàng Sao khác hẳn: nó có tác giả với tên tuổi và thời điểm sáng tác đàng hoàng; hơn nữa, nó là một tiếng chửi trực diện, mạnh mẽ, chát chúa, như vỗ vào mặt những kẻ có quyền lực ăn gian nói dối.
Thứ hai, nhan đề “Tau chưởi” không thể không gợi nhớ đến bức thư ngỏ “Tôi tố cáo” (J’accuse) của Émile Zola đăng trên tờ L’Aurore ngày 13 tháng 1 năm 1898. Nếu bức thư của Zola được xem như một dấu mốc trong quá trình tham gia vào việc phản biện xã hội của người trí thức, bài “Tau chưởi” của Trần Vàng Sao không chừng sẽ là một dấu mốc lớn trong quá trình thức tỉnh của trí thức và văn nghệ sĩ Việt Nam trước các huyền thoại giải phóng dân tộc và giải phóng giai cấp tại Việt Nam. Nó giống như một bản cáo trạng. Và là một bản cáo trạng bằng thơ. Thật hay. Tiếp tục đọc

7 bình luận

Filed under cdnth6875, Sưu tầm