Thiên Di-Phạm Văn Tòng
Tôi nằm bệnh nhưng có điều gì không rỏ
Khi ngoài hiên, trên cao có con chim sâu nhỏ
Nhảy loanh quanh chân ướt giọt sương mai
Và tiếng anh đâu đó như thì thầm to nhỏ…
Tôi nằm bệnh chờ ngày lìa xa trần thế
Vẫn tỉnh đây nào đâu phải hôn mê
Anh đừng buồn cũng đừng tự trách ngày xưa
Khiến hồn tôi không thể nào kìm dòng lệ
Tôi biết anh đau nhưng giữ chặt trong hồn
Như thời đôi mươi ta thần thánh một nụ hôn
Cái thời ấy đã xa nghìn trùng dịu vợi
Tôi e rằng mai mốt sẻ hoàng hôn
Tôi biết yêu xưa vẫn khẻ khàng khi nhớ lại
Anh nức nở hát tôi nghe bài hát “Thiên Thai”
Mà xưa ấy tôi anh cùng hòa chung điệu
Mà xưa ấy chắc rằng không bao giờ trở trở lại
Tôi nằm bệnh cuối cuộc đời còn có anh
Ngoài anh ra: tôi còn mênh mông bầu trời xanh
Còn biển xanh, còn Qui Nhơn nhiều ảo ảnh
Mai tôi nằm trên huyệt mộ… vẫn có anh
∞∞∞
Rồi anh Tùng ạ.
Trả lời cho Tùng sao bay lên đây
Theo tôi thì cô ấy vui nhiều khi có bạn chăm chút cuối đời.
Kết cục cũng có hậu mà, thật bình an nghen Thiên Di…
Hơi cay cay với ngôn từ “có hậu”
Đọc xong tôi không ngăn tiếng thở buồn nhưng rất hiểu anh
Qua bài thơ này hình như thoáng đâu đó niềm hạnh phúc lắng đọng trong anh.
Có bạn hiểu là vui nhiều
Anh TDPVT ơi không hiểu tại sao mổi lần TD đọc thơ của anh lại có một tâm trạng thật lạ….buồn ray rức,buồn bâng khuâng…vẩn biết còn duyên thì tụ,..hết duyên thì tan…nhưng làm sao mà chẳng buồn cho được,khi thấy người mình yêu thương nằm héo hắt chờ đợi cuộc sinh ly anh nhỉ
thôi thì TD rất mong anh sẻ có nhiều nghị lực để vượt qua mọi thử thách ,và phiền nảo anh nhé
Làm sao mà yên được Thùy Dương nhỉ!
“Tôi nằm bệnh cuối cuộc đời còn có anh
Ngoài anh ra: tôi còn mênh mông bầu trời xanh
Còn biển xanh, còn Qui Nhơn nhiều ảo ảnh
Mai tôi nằm trên huyệt mộ… vẫn có anh”
Cứ vậy là hạnh phúc rồi anh Thiên Di nhỉ…G bây giờ cũng ước như vậy, mà những gì mình không còn có được nên càng ước nhiều hơn…
G cũng muốn nói với anh như NHUNG đã nói “Cứ an tâm lo cho bạn đi”
Chúc anh vui.
Chúc Gấu bình an và vui nhiều
Ừ mà dạo này Gấu ra sao nhỉ???
G cám ơn anh hỏi thăm, kể từ ngày đó, mặt hồ kết băng rồi anh ạ…
Không biết là thơ hay thực. Nhưng XH thấy như vậy cũng hạnh phúc lắm rồi! Thiên di Phạm văn Tòng. Đọc mây còm của các bạn XH cũng một chút thấu hiểu tâm trạng và hoàn cảnh. thấy thương quá đi thôi! nhưng ko biết làm gì hơn. Xin được chia sẻ!!! Chúc hạnh phúc mãi mãi dù ở hoàn cảnh nào TDPVT nhé!
Vậy thôi Xuân Hùng, sẽ bình yên thôi…
Bài thơ thật nổi niềm .
Tôi nằm bệnh nhưng có điều gì không rỏ
Khi ngoài hiên, trên cao có con chim sâu nhỏ
Nhảy loanh quanh chân ướt giọt sương mai
Và tiếng anh đâu đó như thì thầm to nhỏ…
Bóng dáng Hạnh phúc vẫn còn quanh đây phải ko anh TD PVT ?
Còn được khi nào hay khi ấy Nhỏ ơi!
Tôi nằm bệnh cuối cuộc đời còn có anh
Ngoài anh ra: tôi còn mênh mông bầu trời xanh
Còn biển xanh, còn Qui Nhơn nhiều ảo ảnh
Mai tôi nằm trên huyệt mộ… vẫn có anh
.
Xót xa quá, nhưng cũng thật hạnh phúc còn có anh yêu thương chăm sóc .
Chúc mọi điều may mắn nhé .
Mong sao may mắn sẽ tràn đầy cho cô ấy
Bài thơ hay và cảm động lắm Tòng ơi , nhưng vẫn còn tí hạnh phúc ,,,là được lo .Chúc bình an cho cả 2 nhé !
Cám ơn lời chúc bình an
Cứ an tâm lo cho bạn đi, đó là điều nên làm
Vậy mới đúng là Thanh Nhung
Nữa đời sau của tôi mà
Cám ơn em nhiều
Buồn thì buồn thật nhưng cuộc đời làm sao tránh khỏi “Sinh lảo bệnh tử”
Cò được niềm vui chăm sóc nhau là còn hạnh phúc đó anh…
Em đã đến thăm chưa?
Rồi anh Tùng ạ.
Hắn đến mấy lần đó Tùng
Đúng đó Thái