Monthly Archives: Tháng Bảy 2015

Một thuở phượng hồng

Vanessa Le

Phuong hong

Phượng hồng hỡi có nghe ve gọi
Nắng lên cao chiếu rọi bên đường
Cánh hoa thắm đỏ khôn nhường
Tình xưa một khúc vô thường lặng sâu

Xa cánh phượng tình sầu luyến tiếc
Cả một thời mắt biếc ươm mơ
Tuổi hồng hoa bướm thẩn thơ
Áo dài lụa trắng ngẩn ngơ bao chàng

Nhụy hoa nhỏ mộng vàng tươi thắm
Tà áo bay say đắm trong chiều
Hài cong thêu cọng chỉ điều
Ngập ngừng chân bước hồn phiêu nơi nào

Vội cúi xuống lời chào lí nhí
Nghe bên tai thủ thỉ bao lời
Rèm mi dấu mắt sáng ngời
Lời ai vừa ngỏ tuyệt vời như mơ

Chúa nhật đến thẩn thơ sánh bước
Quỳ bên nhau mơ ước nguyện cầu
Mong cho tình mãi thắm mầu
Đợi chờ cha mẹ têm trầu kết đôi

Tháng tư đó đứng ngồi lặng lẽ
Chẳng lời chào tiễn kẻ ra đi
Phượng hồng mãi mãi phân ly
Khoác lên sắc tím hoài ghi nét buồn

∞∞∞

22 bình luận

Filed under Tác Giả, Thơ, Vanessa Le

Cánh Tường Vi Và Em – Mây đẹp lắm thua tóc em …

Trần Thị Hiếu Thảo

TuongVi-1

Cánh Tường Vi Và Em

Nhớ lần đó đôi ta đi dạo
Chân lạnh lùng mà ấm cả vầng thơ,
Ta chưa nói nhưng trăng đã nói
Khóm tường vi lay động bên bờ…
**
Gió lại đãi hai ta cùng chia cảm
Trời về đêm âu yếm cánh hoa xuân.
Lạnh vai em , mà ấm hoa tường vi cánh mỏng
Bỡi anh yêu đã nâng cánh hoa về…
Rồi ta lớn lên mỗi người mỗi ngã
Lời thề xưa thật khó vẹn bề
Núi chẻ thành sông
Sông về đồng ruộng
bao nhiêu ước muốn
Gởi theo mây trời
Để gió cuốn trôi
Những chiều luống cuống
Trời vay đất uổng…
Mặc cho Hoa Tường Vi vẫn theo em năm tháng…
Mặc cho Hoa Tường Vi vẫn thầm lặng những mong chờ…

**** Tiếp tục đọc

21 bình luận

Filed under Tác Giả, Thơ, Trần Thị Hiếu Thảo

PHỐ ĐÊM

Nguyễn Đức Diêu
phodem
Hơn 10 giờ đêm nhưng khu phố Tây ba-lô vẫn tấp nập. Những quán ăn, khách sạn nơm nớp người ra vào, ngoài đường, những xe đẩy bán chả cá, khô mực đứng chầu chực như tạo thêm nét chấm phá cho khu phố về đêm. Tiếp tục đọc

33 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Truyện Ngắn

Tặng

Nguyên Thủy

Tặng

61 bình luận

Filed under Nguyên Thủy, Tác Giả, Thơ

TẢN MẠN TÌNH SẦU

Anh Hai Chai
nho_t2
Thật tình cờ,đó là một ngày tôi lạc bước đến thành phố lạ hôm ấy trời mưa rả rích thật buồn,tôi đang lang thang đếm bước thì một bóng người thoáng qua trước mắt tôi trong màn mưa mờ ảo,với mầu áo tím hoa cà,mầu áo tím dể thương mà ngày xưa thời còn trai trẻ tôi rất yêu thích.Tôi rảo chân bước vội ,để mong được
nhìn rỏ khuôn mặt,và củng để mở lời làm quen,nhưng không kịp nửa tà áo tím đả mất hút giửa dòng đời…à mà không…giửa dòng người và xe cộ chật chội ồn ào.

108 bình luận

Filed under Anh Hai Chai, Nhật ký, Tác Giả

TÌNH KHÚC TUỔI NĂM MƯƠI

Thùy Dương (Sưu tầm )

kao-son

Rút trong tập thơ Xúc Xắc- NXB HNV 2006

Vướng tình ở tuổi năm mươi
Làm sao lại thế, hả tôi, hả giời?
Trái tim ngỡ hoá đá rồi
Bỗng dưng loạn nhịp bởi người đâu đâu
Tình cờ một thoáng gặp nhau
Người ta cũng chỉ hỏi chào bâng quơ
Thế mà…như bị ma đưa
Ngóng trông ra ngẩn vào ngơ cả ngày
Thế mà… như bị giời đày
Chợt vui, chợt giận, chợt ngây, chợt khùng
Tuổi năm mươi – cũng lạ lùng
Tự dưng chập mạch phải lòng… người dưng

Đọc Tình khúc tuổi năm mươi của Kao Sơn, tôi bất giác mỉm cười. Thật lạ! Tuổi năm mươi vẫn còn tình khúc ư? Tôi bỗng nhớ khổ thơ của Chế Lan Viên viết về tình yêu của tuổi năm mươi:

Anh tặng em yêu chùm hoa sắc trắng
Nhưng khi yêu, anh yêu đỏ hoa hồng
Tuổi năm mươi lòng yêu như lửa đỏ
Mà bên ngoài vẫn cứ trắng như không.

Với nhà thơ Chế Lan Viên, tình yêu của tuổi năm mươi là thế, vẫn nồng nàn, rạo rực; rất đằm thắm, sâu xa pha chút thâm trầm, lắng đọng. Tất cả được giấu trong cái vẻ bên ngoài cứ như không vậy. Còn ở đây, tình yêu trong Tình khúc tuổi năm mươi của Kao Sơn có cái gì khác lạ. Lạ đến nỗi, chính người trong cuộc cũng ngạc nhiên, tự hỏi tôi, hỏi giời:
                                Làm sao lại thế, hả tôi, hả giời?
Theo lô gíc thông thường, tuổi năm mươi chưa lên lão nhưng cũng sắp lên ông, lên bà. Nếu có chập mạch mà phải lòng người dưng chắc chắn sẽ phải giấu kín, phải làm như không có chuyện gì. Đằng này, tác giả lại cứ xưng xưng nói cái điều lẽ ra phải giấu kín ấy bằng giọng thơ hóm hỉnh: nửa như thật, nửa như đùa; Vừa như để tự thú, vừa như để tự giễu mình. Vì sao ư? Điều này cũng thật dễ hiểu, bởi tình yêu vẫn có lí lẽ riêng của nó. Nếu ở độ tuổi đang yêu, thì chuyện phải lòng một ai đó chả có gì đáng nói. Đằng này, ở tuổi ngũ tuần Trái tim ngỡ hoá đá rồiBỗng dưng loạn nhịp bởi người đâu đâu, thì đó quả là vấn đề “không bình thường“. Nhưng, tình yêu chính là một đặc ân của Thượng đế ban cho loài người. Bởi thế, nó cũng không phải là độc quyền của bất cứ lứa tuổi nào. Tình yêu có tín hiệu riêng, ngôn ngữ riêng và cũng có quy luật riêng. Vậy nên, ta cũng không lạ, khi ai đó, ở tuổi năm mươi, mà vẫn vướng tình, vẫn bị sét đánh bởi người đâu đâu.
           Vậy cái người đâu đâu – “đối tác” mà tôi phải lòng ấy là ai? Hình dáng thế nào? Dịu dàng, đằm thắm ra sao? Nhà thơ không hề “tiết lộ”. Tôi ngờ rằng, chính tác giả – người trong cuộc, cũng không thể có câu trả lời, bởi vì:

Tình cờ một thoáng gặp nhau
Người ta cũng chỉ hỏi chào bâng quơ.

           Tình yêu đâu cần rõ ràng đến thế? Chỉ có một thoáng gặp nhau, chỉ qua một tiếng hỏi chào bâng quơ, vậy mà người ta đã gieo sấm, gieo sét trong lòng nhà thơ tự lúc nào. Và như vậy, cái điều tưởng như vô lí, đã hoàn toàn có lí.
Theo tác giả, chuyện vướng tình đến thật ngẫu nhiên, tình cờ. Nhưng có lẽ tất cả lại bắt đầu từ sự ngẫu nhiên, tình cờ ấy. Vâng! Điều gì phải đến thì tất nhiên sẽ đến. Người ta chứ có phải gỗ đá đâu? Đến cỏ cây cũng có tình, huống hồ con người? Vậy thì, việc tôi phải lòng một bóng hồng nào đó cũng là Hạnh phúc- Hạnh phúc được sống lại cảm giác yêu thực sự. Mặc dù có vẻ như tác giả không muốn thừa nhận cái cảm giác hạnh phúc ấy nên nói đổ rằng: mình như bị… ma đưa, bị… giời đày. Không, tôi lại nghĩ đó mới là cảm giác thực sự của hạnh phúc, của tình yêu. Chả thế mà mọi cung bậc tình cảm, mọi giác quan của một người đang yêu đều được tôi bộc lộ ra hết đó sao?

Thế mà…như bị ma đưa
Ngóng trông ra ngẩn vào ngơ cả ngày
Thế mà… như bị giời đày
Chợt vui, chợt giận, chợt ngây, chợt khùng

           Ai đã từng yêu sẽ không lạ gì tâm trạng bồn chồn ra ngẩn vào ngơ, không lạ gì tính khí thất thường đến ngây ngô như con trẻ của người đã vướng vào vòng yêu. Người đọc dễ tin, dễ đồng cảm cùng tác giả, bởi ít ra, anh đã nói thật được lòng mình và… nói hộ lòng người.
           Đúng ra, theo lời giải thích của tác giả, thì đây là bài thơ anh làm để trêu trọc bạn khi phát hiện ra bạn mình hình như đang phải lòng… một ai đó. Có thể điều đó là thật. Có thể anh là người vô can. Nhưng khẩu khí, giọng điệu và nhất là cái tình của bài thơ dường như “chống lại” anh. Vì cái điều anh nói ra quá đúng, quá thật – thật như đang xưng tội trước Chúa vậy. Vì thế cho nên, anh vẫn phải chịu nỗi oan Thị Mầu.
           Tình yêu là đề tài muôn thuở, là chuyện của muôn đời, muôn người. Vậy nên, tuổi nào mà chả cần tình yêu và muốn có tình yêu? Trong cuộc sống bộn bề, đầy ắp lo toan, nếu ai đó có một lần trái tim loạn nhịp; có một lần bị… giời đày; có một lần chập mạch vì một người dưng nào đó để rồi nhớ, rồi yêu (có thể chỉ là tình yêu đơn phương), thì hẳn cuộc sống sẽ thi vị hơn nhiều. Phải chăng, đó là chút dư vị ngọt ngào mà tác giả muốn đem đến cho người đọc qua Tình khúc tuổi năm mươi?

Nguyễn Thị Bình – Trưởng khoa Ngữ Văn Trường ĐH Hoa Lư NB

φφφ

99 bình luận

Filed under Bình Luận, Sưu tầm, Tác Giả, Thùy Dương, Thơ

Rất lạ …

Thiên Di-Phạm Văn Tòng

Rat-la

Cợt nhã chi với gió
Thầm thì chi cùng mưa
Khi tình yêu bỏ ngỏ
Em: một hình bóng xưa

Có phật ý nắng hè
Có buồn khi thu sang
Mang nặng nổi sắt se
Một đời ta phiêu lãng

Thấy sương mù vực thẳm
Sờ núi cao, cao hút
Để rồi tự hỏi thăm
Mấy lần ta bước hụt

Thấy em bên đời lạ
Chắt chiu hạnh phúc mình
Ta gượng cười giả lã
Như không phải là mình

Thu bây giờ đã sang
Ta sợ đời vàng lá
Ta sợ thu thênh thang
Lạc tình xưa: rất lạ…

Qui Nhơn 2015

29 bình luận

Filed under Tác Giả, Thiên Di-Phạm Văn Tòng, Thơ

HÌNH NHƯ CÓ MỘT MÙA HÈ NÀO ĐÓ

Phạm Lê Huy

daobien

Anh,

Cái Xíu “nhìu chiện” nhờ em nhắn với anh rằng nó bận… ăn bóng đá, bận… ngủ bóng đá… , nên anh đừng trông mail của nó làm chi. Trời ơi, nhỏ này đúng là “nhìu chiện” thiệt. Thế nào anh cũng được nghe nó ca cẩm đủ thứ về đội bóng này đội bóng nọ cho mà xem. Riêng em thì cái nào em cũng thích chút chút… Còn mê cái gì… thì… không… nói được. Tiếp tục đọc

28 bình luận

Filed under Phạm Lê Huy, Tác Giả, Truyện Ngắn

Ừ đi em

Minh Nghuyệt

Cau

Vâng lời mẹ dạy đi em
Lấy chồng đi
lẹ lẹ lên
mẹ nhờ
Nhỡ môi nhờ cậy ông Tơ
Mẹ chừ bối rối như tơ nhện vò

Bạn con bao kẻ sang đò
Mình con ở lại lò mò đường sang
Năm thu đến
bốn xuân sang
Đò chờ con mãi gãy ngang chèo hồng

Ừ đi em
sẽ có chồng
Lắc đầu nguầy nguậy tồng ngồng mình ên
Ngày xưa trời cũng ép duyên
Buộc Heo May lấy Thu êm làm chồng
Thời gian thấm thoát qua đồng
Chừ hai xèo nẹo trên không có rời?

Ừ đi em
sẽ có Người
Em kêu “anh xã” một lời dạ vâng
Đêm đêm dạ chẳng bâng khuâng
Nằm nhìn khao khát lâng lâng khát tình

Ừ đi em
chuyến đò tình
Đưa em về bến rập rình lứa đôi
Mẹ hơn hớ mở lọ vôi
Đốn buồng cau nhỏ hới hơi trên cành
Hái dăm ba lá trầu xanh
Giục con gái rượu nhanh nhanh lên ĐÒ

∞∞∞

59 bình luận

Filed under Minh Nghuyệt, Tác Giả, Thơ

Lãng Đãng Về Trường NTHQN

Đinh văn Quế

nth-1
Tặng các CHS trường Nữ “ văn kỳ thanh bất
Kiến kỳ hình “ được hân hạnh gặp nhân dịp đón
Bạn cũ về Hương Xưa đêm 26 / 7 tại café Gia Nguyễn.
ĐVQ

Đường Nguyễn Huệ dài luôn lộng gió khơi
Sáng chiều rộn ràng bước chân thiếu nữ
Tà áo dài bay tha thướt tinh khôi
Đàn bướm trắng bay nhởn nhơ thơ mộng

Mái tóc cài ngọc lan hương thoang thoảng
Hoa phượng bên đường đỏ ối màu ghen
Rặng phi lao buông mái tóc làm duyên
Ta gởi mộng xanh vào làn sóng biển

Ta mường tượng có tấm lòng bỏ ngỏ
Nhưng con tim ta là của nai vàng
Trên đường dài cứ ngơ ngác mơ màng
Kéo sợi tơ yêu ngày qua lặng lẽ

Như sóng biếc luôn vỗ vào bờ cát
Từ xa xưa cho đến mãi mai sau
Ta sợ tình yêu rồi sẽ phai màu
Còn sợ bâng quơ …và lo vô cớ

Lững lờ bay qua từng đàn mây trắng
Mơ biển và trời cùng một sắc xanh
Ta ôm ấp để tình yêu mãi xanh
Ta không tỏ cho tình luôn xanh mãi

Trường nữ Quy nhơn còn lộng gió khơi
Cô nữ sinh qua một thời áo trắng
Cô giáo áo vàng – nhìn lá thu rơi
Ta thầm yêu – đành giấu vào khóa nhạc …

∞∞∞

23 bình luận

Filed under Tác Giả, Thơ, Đinh văn Quế

Chia tay hè về

Xuân Hùng

He-chia tay

( Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn..).Bỗng dưng ngồi nghêu ngao hát bài Nỗi Buồn Hoa Phượng. XH chợt nhớ về tháng năm hoa phượng nở.Nhớ đến mùa hè năm nào chía tay. XH viết tặng các bạn mình và các bạn đang còn đi học.

Chia tay hè về
Phượng nở, hè sang đỏ rợp trời,
Bao nhiêu nỗi nhớ ngập trùng khơi.
Ghi nhanh lưu bút lòng lưu luyến
Chép vội trang thơ dạ nghẹn lời.
Xao xuyến nắm tay câu mãi đọng
Bâng khuâng chân bước ý nào vơi
Tan trường…lặng lẽ buồn rượi rã
Lệ ướt mi tràn lã chã rơi!!!
16.7.2015

107 bình luận

Filed under Tác Giả, Thơ, Xuân Hùng

Níu … Tìm…

Thắng Fam

bàntay

Bàn tay,
tìm bàn tay
Giữa,
mơ đời biến ảo
Một … chai sạn khô cằn
Một … mượt mà cay đắng!

Bàn tay,
đan huyễn mộng
Giấc mơ,
hoang quờ cào
Bàn tay tìm xốc nỗi
cơn mê tình … hư hao!

Bàn tay,
níu chiêm bao
Giữa…
cung đời dị mộng
Bàn tay níu âm thầm
Kỹ niệm nào … vỡ tan!

Bàn tay,
vói mây ngàn
Tìm,
xanh xao trăng sáng
Giữa tinh tú ngân hà
Níu chút gì … đã qua!

Bàn tay,
níu phím đời
Cung…
thương, lần đã lỡ
Sợi dây căng thật thà
Nốt trầm thăng suýt soa!

Bàn tay,
ta vẫn níu
Bàn tay,
em luôn tìm
Chôn cay đắng niềm riêng
Tay níu – tìm thiên duyên?!

15.07.2015

19 bình luận

Filed under Tác Giả, Thắng Fam, Thơ

7 ĐIỀU CẦN HỌC SUỐT ĐỜI

Đào Minh Tri (Sưu tầm)

Có những điều, tưởng chừng như vô cùng dễ dàng, đơn giản, ví như việc nhận lỗi, nhưng có người cả đời không cũng không làm được. Sau đây 7 điều mà bạn cần phải học tập, rèn luyện suốt đời. Tưởng dễ mà khó, tưởng khó mà dễ, miễn là bạn thực sự để tâm.
Sinh-ton

Tiếp tục đọc

106 bình luận

Filed under Sưu tầm, Tác Giả, Đào Minh Tri

Cầu Mirabeau

Thơ: Apollinaire
Chuyển ngữ: Nguyễn Đức Diêu

ApollinaireGuillaume Apollinaire ,sinh năm 1880 tại Ý , một nhà thơ nổi tiếng của Pháp vào đầu thế kỷ 20 , mình rất thích những bài thơ của Apollinaire
với những ý tưởng dung hoà giữa cũ và mới , giữa truyền thống và hiện đại , tạo nên một phong cách riêng biệt .
Thơ của ông phản ảnh thời tuổi trẻ cơ hàn và chiến tranh , lồng trong những ý tưởng lãng mạn và thơ mộng là sự bi quan và chấp nhận những
định luật cuộc đời như một lẽ vô thường của tạo hoá ! Tiếp tục đọc

39 bình luận

Filed under Dịch thuật, Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Thơ

Một nửa

Vanessa Le

Nửa

Nửa hồn lạc mất … tận nơi đâu
Nửa đây nhung nhớ …mảnh tình sầu
Nửa trái tim lòng… ai nắm giữ
Nửa trái tim đau… nhuốm khật khừ
Nửa ly hợp cẩm…. còn dang dở
Nửa chén giao bôi …mãi đợi chờ
Nửa cuộc tình nồng…. thêm người đợi
Nửa đấy nơi đâu…. có chạnh lòng

∞∞∞

38 bình luận

Filed under Tác Giả, Thơ, Vanessa Le